(ĐSPL) - Em đòi chia tay tôi trước ngày lễ vu quy khi có một người phụ nữ mang tới cho em một đứa trẻ và nói đó là con của tôi.
Tôi đã trải qua rất nhiều mối tình. Có những mối tình kéo dài tựa như thể không gì chia cắt. Có mối tình chỉ dập dìu như những cánh bướm hoang nhưng cũng có mối tình chỉ là một làn gió thoáng qua. Ở cái tuổi của tôi ai cũng bảo nên lập gia đình đi cho chín chắn nhưng không hiểu sao tôi lại không thể tìm được bến đỗ của mình. Trong khi đó, tôi là một chàng trai sở hữu ngoại hình tốt và con đường công danh cũng sáng lạn.
Ngoài 30 tuổi, tôi vẫn sống một mình tự do, phóng túng. Mỗi khi có thời gian rảnh, tôi lại lả lướt cùng vài người bạn trên các chuyến phượt đường dài hoặc tụ tập để kiếm tìm niềm vui riêng. Thế rồi duyên trời cũng đến khi tôi chuyển sang chỗ ở mới. Tôi đã gặp em và bị chinh phục bởi con người đầy cá tính nhưng cũng rất đỗi dịu dàng của em. Em là sinh viên năm thứ 3 của một trường văn hóa.
Con người tôi rất bướng bỉnh. Tôi thường hành động theo những gì tôi thích. Ở cơ quan, mọi người nhiều khi cho rằng tôi bảo thủ trước những lời phê bình của họ nhưng tất cả vẫn phải chiều lòng bởi tôi là người có trình độ chuyên môn cao. Nhưng, tôi lại bị khuất phục bởi em. Ở em có một điều vô cùng thú vị, khi tôi cáu gắt em lại hồn nhiên và nhẹ nhàng đến lạ lùng. Cái ánh mắt điềm tĩnh và nụ cười mỉm đã dập tắt được những cơn thịnh nộ trong con ngựa bất kham như tôi. Mỗi lúc đi dạo cùng tôi hay đến những nơi náo động, em lại cực kỳ cá tính. Sự phối hợp hài hòa giữa các bộ trang phục và mái tóc cùng với sự nhí nhảnh làm em hoàn toàn nổi bật khiến tôi không thể có cơ hội để ý cô nàng nào ngoài em. Như bạn biết, đàn ông thường ham của lạ. Của mình thì giữ trong tay nhưng của người khác thì vẫn muốn ngắm nhìn...
Cứ vậy, tình yêu của chúng tôi ngày một thắm thiết theo thời gian. Tôi yêu em đến nay đã tròn 2 năm. Từ khi yêu em tôi không còn thời gian cho các chuyến phượt dài táo bạo nữa. Bây giờ hễ có thời gian rảnh là tôi lại muốn được loanh quanh bên em. Có lần vừa ở nhà em về, tôi đã gọi điện đòi sang gặp, em khẽ trách: "Anh gì mà cứ như chú cún con của em. Suốt ngày quấn cô chủ. Vậy thì em sao học được..." Tôi hậm hực nhưng rồi thấy em nói đúng. Có một điều ở con người em mà tôi phải nể, đó là sự rõ ràng trong mọi việc. Em tôn trọng thời gian làm việc của tôi và cũng yêu cầu tôi không làm phiền em mỗi giờ em học...
Con thuyền nào cuối cùng cũng tìm được bến đỗ, tôi dẫn em về nhà tôi chơi, em đã hoàn toàn chinh phục được con mắt của các cụ. Bố mẹ em cũng rất yêu quý tôi. Biết tình cảm của chúng tôi rất thắm thiết nên bố mẹ tôi đã liên hệ với bố mẹ em để xin hỏi cưới cho chúng tôi. Hai bên gia đình nhất trí, tôi cũng vô cùng hạnh phúc bởi em sắp thuộc hoàn toàn về tôi. Sự sung sướng, rạo rực phủ kín tâm trạng tôi khi mấy ngày gần đây em và tôi loay hoay chuẩn bị cho đám cưới. Những dự định trong và sau đám cưới được em lên kế hoạch tỉ mỉ. Tôi thấy lòng mình mơn man khi nghĩ về những năm tháng bão táp của cuộc đời. Tôi đã yêu không chỉ một lần, không chỉ một người nhưng chưa ai khiến tôi muốn dừng bước. Nhưng lại có thể là em.
Hạnh phúc của tôi đang dạt dào là thế. Mọi thứ chúng tôi đã chuẩn bị xong chỉ đợi tới ngày làm lễ vu quy. Nhưng... cuộc đời dường như không cho tôi được lãnh trọn niềm hạnh phúc ấy. Mọi thứ bỗng vỡ tan tuyệt vọng như những bong bóng. Ngày tôi và em chuẩn bị lên đường về quê làm lễ cưới thì có một người phụ nữ mang tới cho em một đứa bé trai 2 tuổi và nói với em đó là con của tôi. Cô ta nói với em rằng chúng tôi đã yêu nhau và có với nhau đứa con này và giờ chỉ cần tôi xác nhận nó. Em đã rất sốc và phải nhập viện ngay sau đó. Còn tôi không biết đó có phải là con của tôi không nhưng tôi đã từng gặp cô gái đó trong một chuyến phượt dài cách đây 2 năm trước. Và tôi cũng từng bị lầm lỡ trong khi say xỉn.
Em đã tỉnh nhưng tâm hồn thơ thẩn và trở nên câm lặng trước mọi lời giải thích của tôi. Lời đầu tiên và cuối cùng em có thể nói với tôi là: "Mình hãy chia tay". Làm sao tôi chịu được điều đó? Làm sao có người nào thay thế được em? Làm thế nào tôi sống được? Chẳng ai có thể nắm dây cương và hãm bước lại cho con ngựa bất kham như tôi. Tôi đã yêu cầu làm xét nghiệm ADN với đứa bé kia và tôi hy vọng ông trời sẽ cho tôi một cơ hội. Tôi phải làm sao? Tôi không thể thiếu em và thực sự không thể sống với người con gái kia. Hãy giúp tôi vượt qua cơn giông tố này.
Tuantran484@.......