Trước khi quyết định thực hiện hành động dã man, hai kẻ rồ tình kéo nhau lên một phòng ngủ ở tầng 2 (ngay sát căn phòng mà hai cậu con trai của Doan đang chơi game) để tranh thủ quan hệ tình dục. Xong xuôi, Mạnh nói với Doan: "Kiểu gì cũng phải lôi nó ra ngoài, đập ở trong nhà thì sợ hai đứa con nghe thấy".
Hiếm khi nào tôi gọi các nhân vật tội phạm nữ trong bài viết của mình là "ả", là "mụ". Nhưng lần này, có lẽ tôi phải gọi người đàn bà giết chồng ấy là "mụ", bởi thấy dùng đại từ nhân xưng nào cũng là xa xỉ đối với Nguyễn Thị Doan. Xưa nay, đàn bà trót "say nắng" rồi nảy sinh ý định bỏ chồng không phải là hiếm, nhưng say mê đến độ ngu muội để rồi rắp tâm lên kế hoạch giết chồng như Doan thì cả nước này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một cảm giác vừa sợ hãi, vừa tò mò muốn biết dung nhan của mụ đàn bà khốn kiếp ấy ra sao, chúng tôi đã lên đường về Hưng Yên, bất chấp cơn bão số 2 với cái tên "Thần Sấm" đang ập về, để nghe mụ trần tình.
|
Đối tượng Nguyễn Thị Doan và Vũ Sĩ Mạnh |
Nguyễn Thị Doan sinh năm 1976, ở thôn Lê Xá, xã Vũ Xá, huyện Kim Động, tỉnh Hưng Yên. Doan là nông dân đích thực, da đen sì, móng tay móng chân vàng khè, cóc cáy, tóc tai cũng chẳng nhuộm hấp uốn sấy như gái thành phố, nhưng tình yêu của mụ thì mãnh liệt chả thua kém chị em nào. Từ ngày đi làm phụ hồ, mụ đâm ra si mê một anh cũng làm phụ hồ tên là Vũ Sĩ Mạnh, kém mụ 5 tuổi. Nhà anh này ở thôn Ân Thi 2, xã Hồng Quang, huyện Ân Thi. Trước khi đến với Doan thì vợ chồng Mạnh đã trục trặc. Từ khi gặp Doan, Mạnh càng quyết tâm bỏ vợ. Còn Doan thì quyết tâm... giết chồng để có thể thoải mái đến với Mạnh.
Bị chồng là anh Trần Văn Hệ, SN 1967, phát hiện ra mối quan hệ ngoài luồng này, giữa Doan và anh chồng ốm yếu thường xuyên xảy ra mâu thuẫn khiến nhiều lần Doan bàn bạc với người tình, tìm cách "khử" anh Hệ để không còn bất kỳ con "kỳ đà cản mũi" nào nữa. Có ít nhất là 2 lần, Doan đã mua thuốc trừ sâu về để hạ độc chồng, nhưng mụ chưa dám làm vì không có cơ hội. Cho đến ngày 14-7 thì sự quyết tâm của mụ đã lên đến đỉnh điểm. Buổi tối, mụ nhắn tin cho người tình biết là đã chuẩn bị 6 vỉ thuốc ngủ và hẹn đến tối 15-7 sẽ cùng nhau giết anh Hệ. Sáng 15-7, hai kẻ rồ tình gặp nhau ở chợ Thi để bàn bạc cách "khử" anh Hệ. Chúng thống nhất phương án sẽ sát hại anh Hệ bằng gậy. Buổi trưa, Mạnh về nhà chặt một đoạn cây xoài làm phương tiện gây án.
Còn Doan, chiều ấy, mụ tất tả đi mua con vịt rồi sai thằng con mua nửa lít rượu về cho bố uống. Bữa cơm, anh Hệ ngất ngư một lúc thì hết bay chai rượu. Bỗng dưng được vợ quan tâm khác ngày thường, anh Hệ lấy làm sung sướng lắm. Ăn xong, anh còn được vợ đưa cho 5 viên thuốc "đau lưng" bảo uống. Vợ chồng ăn ở với nhau gần 20 năm, anh Hệ làm sao dám nghĩ đến một ngày bị vợ chuốc cho mê man rồi đoạt mạng, vì vậy, anh hồn nhiên uống hết 5 viên thuốc, sau đó lên giường ở tầng 1 nằm ngủ.
Hai đứa con trai của Doan (một đứa 20 và một đứa 17 tuổi) lên tầng 2 chơi điện tử, còn Doan vồ lấy điện thoại nhắn tin cho người tình thông báo anh Hệ đã ngủ say. Đến khoảng 22h cùng ngày, Mạnh đạp xe đến nhà người tình, dựng xe ở vườn chuối phía sau nhà rồi trèo tường vào khu vực công trình phụ. Trước khi quyết định thực hiện hành động dã man, hai kẻ rồ tình kéo nhau lên một phòng ngủ ở tầng 2 (ngay sát căn phòng mà hai cậu con trai của Doan đang chơi game) để tranh thủ quan hệ tình dục. Xong xuôi, Mạnh nói với Doan: "Kiểu gì cũng phải lôi nó ra ngoài, đập ở trong nhà thì sợ hai đứa con nghe thấy".
|
Em Trần Ngọc Đức thẫn thờ khi kể về cái chết của bố |
Chúng lôi nhau xuống tầng 1, Mạnh nấp ở chân cầu thang, còn Doan vào giường giả vờ gọi anh Hệ dậy đi vệ sinh để còn… ân ái. Đang ngái ngủ, anh Hệ tưởng thật, làm theo lời vợ. Không ngờ, khi anh đang đứng tiểu tiện ở cạnh bể nước thì từ phía sau, Mạnh dùng gậy bổ thẳng vào gáy anh Hệ khiến anh này gục xuống. Trong giây phút cận kề cái chết, người chồng bất hạnh ấy đã cầu cứu vợ: "Doan ơi", nhưng vợ anh đã phất tay ra hiệu cho gã tình nhân tiếp tục trút những nhát gậy hiểm ác lên cơ thể vốn đã ốm yếu của mình cho đến khi gục hẳn. Mạnh kéo xác anh Hệ vào nhà vệ sinh và cẩn thận đưa tay lên mũi nạn nhân kiểm tra xem còn thở không rồi nói với Doan: "Nó đứt rồi". Doan hỏi lại: "Có sợ nó hồi không?".
Khi đã chắc chắn anh Hệ không còn thở, Mạnh trèo tường ra ngoài thì phát hiện chiếc xe đạp đã bị mất (vì tưởng là xe của bọn trộm chó nên một người hàng xóm đã dắt vào trong nhà mình). Mạnh lại trèo tường vào, đưa đoạn gậy gỗ cho Doan cất giấu, còn hắn cầm chiếc khẩu trang người tình đưa để bịt mặt rồi đi bộ về nhà, đề phòng có người nhìn thấy.
Hiếm thấy một mụ đàn bà nào giết chồng mà lại ráo hoảnh như Doan. Thường thì sau giây phút ngu muội, những mụ đàn bà ấy thường ăn năn, hối hận. Cũng có lúc Doan khóc và gào lên những lời lẽ thảm thiết, nhưng chỉ sau đó vài giây, mụ lại thay đổi thái độ. Ban đầu, mụ cứ gục đầu xuống bàn với chiếc áo tang, đen thù lù một góc, nhìn rất hãi, nhưng không phải vì đau đớn gì, mà mục đích để trốn tránh cuộc tiếp xúc khi biết chúng tôi là nhà báo. Lý lẽ của mụ: "Tôi không muốn các con tôi nhìn thấy tôi trên báo". Khi thấy không thể cứ gục mãi xuông bàn ăn vạ, mụ ngẩng đầu lên hỏi với giọng thách thức: "Thế bây giờ mọi người muốn gì?" và nêu ra đủ lý do, "chồng tôi mới mất, tôi đau đầu lắm tôi chẳng muốn nói gì cả”.
Mới hôm qua, mụ còn giả ngây kết luận "bố mày bị cảm" khi đứa con trai phát hiện xác bố trong toilet. Mụ nhất định không cho hai đứa con khóc lóc, đồng thời bắt chúng chỉ báo cho nội ngoại hai bên biết. Thậm chí, khi hai đứa con nghi ngờ không phải bố chết do cảm, đòi đi báo Công an, mụ cầm con dao kề vào cổ dọa, nếu báo Công an sẽ tự sát. Và mụ ép mọi người phải đóng nắp quan tài sau khi niệm vào lúc 13h cùng ngày vì thầy bói đã phán thế. Nhưng người nhà anh Hệ khi thay quần áo cho anh đã phát hiện ra những dấu vết lạ, nghi ngờ anh bị giết nên đi báo Công an. Và, Công an đã bắt mụ giữa đám tang trước bao con mắt kinh ngạc của mọi người.
- Chị có điều gì cần giãi bày, cứ nói thoải mái đi.
Giờ nói gì cũng là vô nghĩa. Các cô muốn chụp ảnh đưa lên báo để các con tôi nó nhìn thấy à?
- Chính hai đứa con chị đã có ý định tố cáo tới cơ quan Công an ngay từ đầu chứ có phải đến giờ chúng nó vẫn không biết đâu.
Tôi muốn gặp con tôi, gặp gia đình tôi một lúc. (khóc). Tôi muốn gặp mẹ đẻ, gặp mẹ chồng.
- Để làm gì? Xin lỗi ư?
Xin lỗi thì giờ cũng muộn rồi. Trong cuộc sống vợ chồng của tôi không có hạnh phúc. Tôi đi làm cả ngày mệt nhọc về nhà, chồng tôi khô khan lạnh nhạt. Chuyện vợ chồng của chúng tôi không đằm thắm cho lắm.
- Anh ấy không lãng mạn à?
Vũ phu lắm. Có lần đánh tôi chảy máu mồm, mẹ tôi nhìn thấy. Từ hồi anh ấy bị tai nạn, đầu óc không bình thường...
- Ban đầu lấy nhau, hẳn phải có tình yêu chứ!
Lúc tôi 17 tuổi, mẹ tôi ép buộc lấy anh ấy chứ không có tình yêu. Mẹ tôi bảo, anh ấy đi bộ đội rồi, là người cũng hiểu biết, tôi không đồng ý thì mẹ tôi bảo, mày không lấy thì tao chết cho mày xem. Các em tôi bảo, mẹ làm sao thì mày chết thế là tôi phải lấy.
- Chị thấy Mạnh là người thế nào?
Chú Mạnh hiền lành, rất trân trọng phụ nữ, không bao giờ nói xúc phạm.
- Chị thực hiện việc sát hại anh Hệ để có thể dễ dàng đến với Mạnh đúng không?
Im lặng.
- Chị có muốn nhắn nhủ gì với Mạnh không? Chị có hy vọng sau này hai người được sống cùng nhau không?
Không biết tôi có còn được sống đến tầm ấy không.
- Hôm qua, khi hai đứa con lên đây gặp chị, các cháu nói gì với chị?
Các cháu có trách tôi, nhưng tôi muốn nói rằng; không phải vì tình cảm sâu đậm với Mạnh mà tôi sinh ra giết chồng. Nguyên nhân là do anh ấy biết tôi quan hệ với Mạnh nên nhiều lần anh ấy đe tôi: "Tao mà nhìn thấy mày thì tao giết mày tại trận không nói í ới một câu nào sất" nên tôi sợ, vì anh ấy nói là làm thật. Anh ấy đánh đau lắm.
- Chồng chị có tật xấu gì mà chị thấy không hài lòng?
Tôi đi làm được mọi người thương mến lắm. Vì tôi chịu khó chứ không trốn việc. Vì tôi vui vẻ với mọi người nên anh ấy ghen. Còn anh ấy thì lười lắm, gọi mỏi mồm mới dậy, đi cấy thì đủng đỉnh, trong khi tôi làm quần quật.
- Chị mong muốn điều gì lúc này?
Ước gì tôi được gặp lại các con tôi. Tôi sẽ nói, các con cố gắng ngoan ngoãn, cố gắng tự lực, mẹ không nấu cơm cho các con ăn được nữa rồi. Các con chịu khó học hành không được chơi chat nữa, xã hội nó rủ rê không đi chơi bời gì sất. Hai anh em ở nhà trông nhà nấu cơm ăn không được đi đâu, cố gắng bảo ban nhau (khóc).
- Ngoài nguyên nhân lo sợ bị anh Hệ "nói là làm", còn nguyên nhân gì khác không?
…Hay là cái tuổi của tôi bây giờ sinh lý nó nổi lên hay không thì tôi không biết…
Vũ Sỹ Mạnh, gã đàn ông phụ hồ "say nắng" người đàn bà hơn mình 5 tuổi tỏ ra rất bình thản sau tội ác. Gã khen Doan là người phụ nữ chăm chỉ, có nghĩa có tình. Không hiểu gã có bị lộn tròng hay không mà lại đánh giá một mụ đàn bà giết chồng như Doan là có tình nghĩa. Mạnh mới bỏ vợ được 2 tháng và quyết tâm sẽ chung sống đầu bạc răng long với Doan. - Chị Doan có phải là nguyên nhân khiến anh bỏ vợ không? Không phải. Trước đó một năm, vợ chồng em đã bỏ nhau rồi nhưng sau lại quay lại. - Mâu thuẫn lớn nhất của vợ chồng anh là gì? Vợ em hay cãi, chửi giả, không chịu làm ăn - Anh thấy ở chị Doan có điểm gì đáng yêu? Nói về nhan sắc thì cô ấy bình thường, so với vợ cũ thì mỗi người một nét riêng. Em yêu cô ấy vì bản chất của cô ấy khác với bản chất của vợ em, vợ em lười, láo, ngang ngược, chửi chồng, còn Doan thì rất chịu khó, rất có tình nghĩa với mọi người, rất hòa đồng. Với riêng em thì cô ấy rất có tình, rất tốt. - Có bao giờ chị Doan tâm sự chuyện riêng tư với anh không? Cô ấy nói ngày xưa lấy chồng là do mẹ ép chứ cô ấy không yêu chồng, Cô ấy không muốn bỏ chồng nhưng vì chồng cô ấy lười, không chịu làm ăn. Suốt ngày chỉ ăn xong rồi ngủ, lại hay chửi vợ. - Anh nói cô Doan rất tình nghĩa nhưng qua sự việc này thì anh thấy Doan là người thế nào? Từ khi gặp em, cô ấy thấy con người em rất tốt, đáng quý nên cô ấy có tình cảm, yêu và không thể thiếu, không thể rời xa được. Những ngày không gặp, bọn em nhớ nhau lắm, cứ rảnh là nhắn tin. |