Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

“Lá thư định mệnh” vợ giấu tôi sau 27 năm chung sống

(DS&PL) -

(ĐSPL)- Vợ tôi đã qua đời nhưng cô ấy mang theo bên mình một bí mật khủng khiếp. Nếu như không có buổi chiều định mệnh ấy, thì bí mật 27 năm ấy sẽ bị chôn vùi mãi mãi…

(ĐSPL) - Vợ tôi đã qua đời nhưng cô ấy mang theo bên mình một bí mật khủng khiếp. Nếu như không có buổi chiều định mệnh ấy, thì bí mật 27 năm ấy sẽ bị chôn vùi mãi mãi…

Chào độc giả mục tâm sự, khi viết nên những dòng tâm sự này, lòng tôi cảm thấy rối bời vô cùng. Cảm xúc lúc này thật khó diễn tả, tôi không biết mình nên làm gì trong tình huống “trớ trêu” này nữa. Tôi cũng không biết nên giận, nên hận hay là cảm ơn người vợ quá cố đã cho tôi một cuộc sống khá bình yên trong thời gian vừa qua nữa?

Tôi và vợ cưới nhau sau khi tôi trải qua một mối tình nghiệt ngã. Tôi dùng từ “nghiệt ngã” cũng bởi chúng tôi gặp phải cấm đoán từ gia đình hai bên. Gia đình tôi thì ở quê, bố mẹ muốn tôi lấy vợ gần nhà. Còn gia đình cô ấy thì không muốn cho con gái lấy chồng xa lại làm nghề đi lại nhiều.

Thế rồi, sau 2 năm cấm đoán, chúng tôi chia tay. Khi đó, vợ đang là cô bạn thân luôn ở bên tôi, làm quân sư và chỗ dựa cho tôi những lúc tôi gặp muộn phiền. Cũng vì sự cảm mến, mà tôi dần nảy sinh tình yêu với cô ấy. Vợ tôi cũng không thuộc tuýp người nói nhiều, mà luôn mỉm cười, trầm lắng.

Vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc dù đã bước qua cái tuổi yêu thương thời trẻ (Ảnh minh họa).

Khi chúng tôi đến với nhau, bố mẹ tôi vô cùng hài lòng. Về cơ bản, nhà chúng tôi cách nhau có mấy bước chân. Bố mẹ hai bên lại vô cùng quý mến nhau, do đó, đám cưới của chúng tôi nhận được rất nhiều lời chúc phúc từ mọi người.

Sau đám cưới, hai vợ chồng tôi lại ra Hà Nội tiếp tục công việc “mưu sinh”. Sống với nhau năm này qua năm khác, công việc có lúc thăng trầm biến cố, và rồi tôi yên vị ở chức phó giám đốc công ty. Cũng từ đó, tôi chỉ ngồi văn phòng phê duyệt, nghiên cứu đường lối phát triển các dự án. Vợ tôi cũng mừng vì không phải xa chồng vào mỗi đêm nữa.

Công việc thuận lợi, vợ chồng thương nhau hết mực, nhưng chúng tôi mãi không có một mụn con. Vợ tôi buồn đến quay quắt, cô ấy dấu tôi đi khám hết nơi này nơi khác và kết quả là cô ấy hoàn toàn bình thường. Tôi đâm ra chán nản vì nghĩ rằng, nếu vợ tôi bình thường hẳn lý do là do tôi. Đinh ninh là thế nên tôi cũng chẳng đi khám làm gì nữa, tôi nghĩ khám rồi cũng chỉ thêm buồn lòng mà thôi.

Thời gian đầu, vợ chồng tôi suy sụp vô cùng, cũng tính chuyện xin con nuôi. Nhưng rồi nhờ sự động viên của gia đình 2 bên, chúng tôi quyết tâm ở vậy, miễn là thương yêu nhau.

Bao nhiêu năm qua, cô ấy vẫn yêu thương, chăm sóc tôi như thưở ban đầu. Càng ngày, tình cảm giữa hai chúng tôi càng thêm gắn bó. Tôi không thể đi đâu xa được vài ngày vì nhớ vợ. Thậm chí, mỗi lần công tác tôi đều tìm cách đưa cô ấy đi cùng, để cô ấy đỡ cô đơn buồn tủi.

Tới gần tuổi 50 chúng tôi vẫn yêu thương ngọt ngào, vẫn nhắn tin dành cho nhau những lời âu yếm. Thậm chí nhiều người còn đùa rằng, vợ chồng tôi cứ như đôi chim câu tíu tíu không xa rời nhau được vậy.

Bố mẹ tôi, và bố mẹ vợ cũng lần lượt qua đời do tuổi già. Chỉ còn hai chúng tôi, mỗi năm hai vợ chồng lại về quê một lần thăm anh em. Sau những ngày lễ Tết chúng tôi lại trở về thành phố tấp nập, nơi chỉ có hai chúng tôi bên nhau mà thôi.

Thế rồi ngày nọ, khi tôi đang làm ở cơ quan bỗng dưng làm rơi chiếc công mà chẳng hiểu vì lý do gì. Trong phút lơ đãng, tôi gọi điện cho vợ mình, cô ấy không nghe máy. Phải hơn 1 tiếng sau mới có cuộc gọi đến từ một bệnh viện. Vợ tôi đã qua đời vì tai nạn giao thông. Khi đó, chân tay tôi bủn rủn.

Thì ra vợ tôi có một bí mật giấu kín lâu nay, tôi không biết mình nên vui hay nên buồn nữa (Ảnh minh họa).

Người phụ nữ tôi yêu, người thân duy nhất còn lại của tôi đã rời khỏi cõi đời này. Tôi ở nhà, ngồi bên bàn thờ vợ một tháng. Sau đó, tôi dọn dẹp lại căn phòng đã hơn 27 năm nay chúng tôi ở bên nhau. Bất chợt sau khung ảnh cưới của vợ chồng tôi rơi ra một chiếc túi màu đen.

Tôi mở ra xem và chết lặng đi. Trong đó có lá thư của người yêu cũ viết cho tôi. Kèm theo là tấm hình bé trai 7 tuổi giống tôi hồi bé như đúc. Tôi đọc và hai dòng nước mắt cứ tuôn trào. Thì ra, vợ tôi đã giấu một sự thật khủng khiếp…

Lá thư người yêu cũ đã nói với tôi một sự thật rằng tôi và cô ấy đã có một cậu con trai 7 tuổi. Hiện tại người yêu cũ của tôi đang làm mẹ đơn thân và cô ấy muốn tôi biết điều đó. Thế là tôi đã có một đứa con trai, đứa con thân yêu duy nhất. Hiện tại, con tôi đang ở phương nào đó, cùng với mẹ của cháu.

Sau khi biết sự thật tôi vui mừng, hoang mang cũng có phần bối rối. Bởi tôi không biết mình nên làm gì trong tình huống này đây? Tôi khao khát được gặp con mình, nhưng tôi lại cảm thấy áy náy với vợ tôi? Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?

Tin nổi bật