Ông Lê đem câu chuyện về con trâu b?ết "h?ểu" t?ếng chủ kể vớ? hàng xóm nhưng a? nấy đều bĩu mô? nó? ông "chỉ khéo nó? đùa", chỉ đến kh? tận mắt chứng k?ến mớ? thật.
Cách trung tâm huyện Sông Lô, tỉnh Vĩnh Phúc, hơn chục cây số, thôn Đạ? Nghĩa, xã Nhân Đạo được bao quanh bở? dòng sông Lô và những quả đồ? cây cố? um tùm. Men theo con đường đê ven sông, chúng tô? tìm đến g?a đình ông Nguyễn Ngọc Lê, chủ sở hữu chú trâu được bà con quanh vùng đồn là b?ết quỳ, b?ết bò và “h?ểu” được t?ếng ngườ?.
Xuất xứ từ g?ống trâu chọ?
Là một ngườ? gắn vớ? đồng quê từ nhỏ, ông Lê có thâm n?ên nuô? trâu lâu năm, nên mỗ? kh? chọn trâu ông luôn chọn lựa rất kĩ lưỡng. Nh?ều kh? ông phả? tìm xuống tận Hà Nộ?, có kh? lên mạn ngược Hà G?ang, Lạng Sơn mớ? tìm được con trâu ưng ý. Ông Lê ch?a sẻ, “Phả? vất vả lắm tô? mớ? chọn được một con trâu ưng ý để nuô?. Nh?ều kh? đ? mã? Hà G?ang mà không tìm được trâu tô? lạ? về tay không”.
Theo ông, để có một con trâu tốt thì ngoạ? hình nó phả? cân đố?, đầu to, sừng cân đều, móng khít… Ngoà? ra, trâu phả? có bộ hàm to khỏe mớ? chịu khó ăn cỏ và dễ nuô?. Mặc dù rất khó tính trong cách chọn lựa trâu nhưng kh? nhìn thấy con “trâu lạ” này ông lạ? tỏ ra ưng ý ngay. “Lần đó tô? lên Tuyên Quang để xem một và? con trâu có xuất xứ từ m?ền trong vì được mấy ngườ? bạn g?ớ? th?ệu. Kh? lên tớ? nơ? thấy con trâu này đang gặm cỏ ngoà? vệ đường tô? ưng ý ngay. Gặng mã? họ mớ? bán vì lí do trâu còn quá nhỏ, mớ? được nửa năm tuổ?”.
Vì thấy con trâu “dáng đồ sộ” lạ kì, ông Lê cất công tìm h?ểu về nó. Sau đó ông được một ngườ? sành trâu cho b?ết con trâu này thuộc g?ống trâu chọ?, khỏe, t?nh nhanh và đặc b?ệt rất hám chủ. Nghe kể ông Lê mớ? nhớ ra gần nhà có lễ hộ? chọ? trâu, mọ? ngườ? vẫn bảo nhau trâu chọ? ở lễ hộ? vẫn hay được mua ở vùng mạn ngườ? Hà G?ang, Tuyên Quang. Ông nghĩ bụng: “B?ết đâu con trâu này cũng có thể ràng để tham g?a lễ hộ? chọ? trâu sắp tớ?”.
Chú trâu cú? chào theo lờ? ra lệnh của ông chủ. Ảnh: Ph? Hùng |
Ông Lê kể: “Hôm dắt trâu về tô? phả? vất vả lắm mớ? đưa nó về chuồng an toàn được. Hình như con trâu không muốn xa chủ cũ nên nó? mã? nó không ra khỏ? chuồng, đến nỗ? chủ nó phả? đ? cùng tô? về nhà, đưa trâu vào chuồng ông ấy mớ? yên tâm ra về”. Kh? về vớ? chủ mớ? “trâu lạ” không chịu ăn uống gì, mắt nó cứ đỏ quạch. “Nó cứ kêu mã?, như thể đang nhớ nhà, nhớ mẹ nó lắm. Mặc dù tô? đã chăm sóc nó rất chu đáo, cho cỏ ngon để ăn, nhưng cuố? cùng nó cũng chỉ ăn được và? cá? rồ? bỏ”, ông Lê cho b?ết thêm.
Cuố? cùng, ông Lê nghĩ ra cách phả? chăm sóc nó khác vớ? con trâu bình thường, từ đó ông dành thờ? g?an quan tâm nó nh?ều hơn, nó? chuyện và vỗ về nó. Lâu dần trâu cũng quen và trở nên thân th?ết hơn vớ? ông Lê. “Có kh? nửa đêm không ngủ được tô? cũng ra vớ? nó xem thế nào, hình như nó cũng b?ết được tấm lòng của tô? dành cho nó, nó dần cân bằng lạ?, tô? mừng lắm”, ông Lê ch?a sẻ.
Có lần, do vô tình trong kh? đang chăm sóc trâu, ông Lê nắm dây thừng bảo nó quỳ xuống, tự nh?ên ha? chân trước nó khuỵu xuống như đang chào chủ vậy. Thấy thế, ông Lê mớ? tập luyện cho nó thành thục. H?ện g?ờ trâu không chỉ b?ết quỳ mà còn bò được một đoạn khá xa ngay cả trên đường bê tông.
“Nó ngoan lắm, chỉ một thờ? g?an sau, nó bắt đầu tập quen vớ? những gì tô? huấn luyện”. Không chỉ tập cho trâu b?ết quỳ, b?ết bò, ông Lê còn chỉ cho trâu b?ết cá? gì ăn được cá? gì không ăn được. “Những buổ? tô? thả, nó tự do ra vườn, vào nhà làm v?ệc vặt cả buổ? mà không phả? lo nó sẽ phá hoạ? gì, mặc dù tô? trồng đủ các loạ? hoa màu xung quanh”, ông Lê vu? vẻ kể.
Ông Lê nhớ lạ?: “Hôm đó tô? đang dẫn trâu đ? cày đám ruộng gần nhà, không h?ểu sao nó vùng vằng rồ? chạy tung cánh đồng. Xéo nát cả những ruộng gần đó”. Ngày hôm đó ông Lê đã phạt con trâu quỳ rồ? bò trên đoạn đường bê tông hơn 2m. Sau hôm đó trâu nhịn ăn mấy hôm, cứ thấy tô? ra chuồng là nó l?ền quay đầu đ? chỗ khác”.
Câu chuyện về con trâu b?ết quỳ lạy, nghe lờ? chủ, ông Lê đem kể vớ? hàng xóm nhưng a? nấy đều bĩu mô? nó? ông “chỉ khéo nó? đùa”, chỉ đến kh? tận mắt chứng k?ến mớ? thật sự t?n, ngườ? trong làng, thậm chí cả những ngườ? ở các xã khác cũng lũ lượt kéo đến nhà ông để được tận mắt chứng k?ến con trâu “b?ểu d?ễn”.
Trong đợt t?êm vắc-x?n phòng bệnh vừa rồ? tạ? xã, ông mớ? nó? đùa vớ? mọ? ngườ?: “Con trâu nhà tô? có thể quỳ xuống cú? chào khán g?ả”, mọ? ngườ? đều nhìn ông vớ? ánh mắt ngờ vực. Để mọ? ngườ? mãn nhãn ông t?ến gần lạ? chú trâu, nó? nhỏ bảo nó quỳ xuống, lập tức ha? ch? trước khuỵu xuống rồ? nó cú? đầu trước đông đảo dân làng. Mọ? ngườ? a? nấy đều bất ngờ.
B?ết t?n trâu quý nh?ều ngườ? đã ra g?á đến cả trăm tr?ệu đồng, nhưng ông nhất quyết không bán. Ông Lê bảo: “G?a đình tô? xem nó như của quý trong nhà, thậm chí là một thành v?ên trong g?a đình, phả? khó khăn lắm tô? mớ? tìm được một con trâu ưng ý, dù có trả g?á cao gấp nh?ều lần hơn nữa, tô? cũng nhất quyết không bán nó”.
Theo Pháp luật xã hộ?