Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Hành trình 32 năm tìm con trai bị bắt cóc và cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt

(DS&PL) -

Sau hành trình 32 năm tìm kiếm trong đau khổ và gần như tuyệt vọng, bà Li Jingzhi cuối cùng đã được đoàn tụ với con trai Mao Yin của mình.

Sau hành trình 32 năm tìm kiếm trong đau khổ và gần như tuyệt vọng, bà Li Jingzhi cuối cùng đã được đoàn tụ với con trai Mao Yin của mình.

Bà Li Jingzhi đã dành hơn 30 năm để đi tìm cậu con trai Mao Yin bị bắt cóc vào năm 1988. Khi đã gần như từ bỏ mọi hy vọng thì vào tháng 5 mới đây, bà nhận được một cuộc gọi bất ngờ.

Vì chính sách một con của Trung Quốc, vợ chồng Jingzhi chỉ sinh một cậu con trai. Cậu bé Mao Yin rất ngoan ngoãn, thông minh và đáng yêu. Với kỳ vọng con trai sẽ học hành chăm chỉ và thành tài, vợ chồng bà đặt tên ở nhà cho con trai là Jia Jia - nghĩa là “tuyệt vời”.

Một lần, khi bà đang đi công tác thì nhận tin nhắn của đồng nghiệp báo phải về nhà ngay. Bà Li kể: “Vào thời đó, truyền thông chưa phát triển. Tôi chỉ nhận được một bức điện với đúng 6 chữ ‘việc khẩn cấp, về nhà ngay’. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra”. Bà vội vã trở về nhà ở Tây An và sau đó biết tin con trai mất tích. Đó là tháng 10 năm 1988. Năm ấy, Jia Jia 2 tuổi 8 tháng.

Mao Yin ngày còn nhỏ

Chồng của bà Li kể, ông đón con tại trường mẫu giáo, trên đường về có dừng tại khách sạn do gia đình làm chủ để lấy nước cho con. Nhưng chỉ trong 1, 2 phút bận làm nguội nước không để mắt tới bé Mao Yin, thì cậu bé đã biến mất. Bà Jingzhi nghĩ rằng có lẽ con trai mình đi lạc và không tìm được đường về nhà. Ai đó tốt bụng sẽ thấy thằng bé và đưa nó về với bà.

Nhưng 1 tuần trôi qua mà không có ai đưa Mao Yin tới đồn cảnh sát. Lúc này, Jingzhi biết tình huống trở nên nghiêm trọng hơn.

Sau một tuần trôi qua và không thấy ai đưa cậu bé đến đồn cảnh sát, bà biết tình hình rất nghiêm trọng. Bà hỏi những người ở khu vực lân cận khách sạn, rồi in 100.000 tờ rơi có ảnh con trai, phát chúng tại các bến xe buýt và nhà ga ở Tây An và đăng thông báo tìm người mất tích trên báo địa phương. Nhưng tất cả đều không thu về kết quả.

Khi mới biết tin con mất tích, điều bà làm đầu tiên là trách cứ chồng. Nhưng sau đó, bà nhận ra họ nên cùng nhau nỗ lực tìm Mao Yin. Tuy nhiên, dần dần họ không còn chủ đề nói chuyện chung ngoài việc tìm con và sau 4 năm, họ ly hôn.

Hành trình 32 năm đằng đẵng tìm con

Bà Jingzhi vẫn không ngừng tìm kiếm con. Cứ mỗi chiều thứ Sáu, sau khi hoàn thành công việc, bà lại bắt tàu tới các tỉnh lân cận để tìm Mao Yin. Bà quay về nhà vào tối Chủ nhật để thứ Hai kịp đi làm.

Bất cứ khi nào có chút manh mối về một bé trai nào đó trông giống con trai, bà đều lên đường.

Cũng trong khoảng thời gian này, bà Li biết được cũng nhiều cha mẹ bị mất con. Bà bắt đầu phối hợp với họ, cùng nhau thiết lập một mạng lưới trải khắp các tỉnh thành. Họ gửi tờ rơi cho nhau và dán khắp các khu vực mà mỗi người chịu trách nhiệm.

Khi con trai mất tích được 19 năm, bà Li bắt đầu công việc tình nguyện với trang web Baby Come Home, giúp đoàn tụ các gia đình có con mất tích. “Tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa. Có rất nhiều tình nguyện viên giúp chúng tôi tìm con. Tôi cảm thấy rất xúc động”, bà Li nói. “Ngay cả khi tôi không tìm được con thì tôi có thể giúp những đứa trẻ khác tìm lại người thân”.

Phối hợp với trang Baby Come Home và các tổ chức khác trong hai thập kỷ qua, bà Li đã giúp đoàn tụ 29 gia đình. “Có khi tôi tự hỏi: ‘Tại sao đây không phải là con trai tôi?’ Nhưng khi nhìn thấy những ông bố bà mẹ khác ôm con mình, tôi cảm thấy hạnh phúc cho họ. Tôi cũng cảm thấy nếu ngày này đến với họ thì rồi cũng sẽ đến với tôi”, bà nói.

Tới ngày 10/5 năm nay, đúng vào “Ngày của Mẹ”, bà Li nhận được cuộc điện thoại của công an Tây An cho biết “đã tìm thấy Mao Yin”. “Tôi không dám tin đó là thật”, bà Li nói.

Trước đó, hồi tháng 4, một người đã trao cho bà Li manh mối về một người đàn ông bị bắt cóc ở Tây An cách đây nhiều năm. Người này đã đưa cho bà Li bức ảnh của cậu bé khi đã trưởng thành. Bà chuyển ảnh cho công an và họ dùng công nghệ nhận diện khuôn mặt để xác định. Đó là một nam giới sống ở thành phố Thành Đô, thuộc tỉnh Tứ Xuyên.

Công an đã thuyết phục người này thử ADN và tới ngày 10/5, kết quả được công bố. Tiếp sau đó, công an lại lấy máu và làm xét nghiệm ADN một lần nữa, kết quả cho thấy, bà Lý và người đàn ông đó chính là mẹ con. Sau 32 năm với hơn 300 manh mối không chính xác, cuối cùng cuộc tìm kiếm đã kết thúc.

Cuộc đoàn tụ trong nước mắt hạnh phúc

Ngày 18/5, 2 mẹ con bà Li tái hợp. Bà rất lo lắng vì không biết con trai sẽ cảm thấy như thế nào về mẹ. Bây giờ, Mao Yin đã là một người đàn ông trưởng thành, đã có gia đình riêng và đang điều hành một công ty trang trí nội thất.

“Trước cuộc gặp, tôi rất lo lắng. Có lẽ thằng bé sẽ không nhận ra tôi hoặc không chấp nhận tôi. Tôi rất sợ khi tôi ôm con trai, nó sẽ không chấp nhận cái ôm đó”.

Vì thường xuyên xuất hiện trên truyền hình để nói về các vấn đề trẻ em mất tích, nên câu chuyện của bà Li rất nổi tiếng. Giới truyền thông lập tức hào hứng với tin bà đã tìm được con trai.

Vào ngày đoàn tụ, Mao Yin bước vào Cục Công an Tây An, gọi lớn “mẹ!” rồi chạy đến ôm bà. Bà Li, chồng cũ và con trai đều khóc. “Cảnh tượng đó giống y hệt cách nó chạy về phía tôi khi còn nhỏ”, bà Li nói.

Ngày cả gia đình đoàn tụ

Sau đó, bà được biết Mao Yin đã bị bán cho một cặp vợ chồng không có con ở Tứ Xuyên với giá 6.000 tệ (hơn 20 triệu đồng) 1 năm sau ngày bị bắt cóc. Bố mẹ nuôi đổi tên Mao Yin thành Gu Ningning.

Sau cuộc đoàn tụ, Mao Yin đã sống 1 tháng ở Tây An cùng với bố mẹ đẻ của mình.

Họ cùng nhau xem lại những bức ảnh cũ với hy vọng chàng trai sẽ nhớ một chút về thời thơ ấu khi chưa mất tích. Nhưng anh không nhớ bất cứ điều gì đã xảy ra trước năm 4 tuổi, khi anh đã sống cùng bố mẹ nuôi.

Hiện Mao Yin tiếp tục sống ở Thành Đô, trong khi bà Li vẫn sống ở Tây An. Nhiều người cho rằng bà nên thuyết phục con trai trở về Tây An. Dù rất muốn vậy, bà Li không muốn làm cho cuộc sống của con thêm phức tạp.

2 mẹ con vẫn sống xa nhau, nhưng với bà Li, chỉ cần biết con trai mình còn sống tốt là đủ

“Giờ nó đã lớn rồi. Nó có cách suy nghĩ của riêng mình và đã lập gia đình. Vì vậy, tôi chỉ có thể chúc phúc cho con từ xa. Tôi biết con tôi ở đâu, tôi biết nó vẫn còn sống. Thế là đủ!”, bà nói. Họ vẫn liên lạc hàng ngày qua di động.

Sau cuộc đoàn tụ, Jia Jia không muốn tham gia các cuộc phỏng vấn. Cảnh sát cũng không tiết lộ thông tin về bố mẹ nuôi của anh.

Với kẻ đã bắt cóc 32 năm trước, bà Li hy vọng rằng cảnh sát sẽ tìm ra. Bà muốn thủ phạm phải bị trả giá vì đã khiến bà đau khổ suốt 32 năm qua. Điều đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời bà và cuộc đời con trai.

Thanh Mến (T/h)

Tin nổi bật