Tình yêu nào mà chẳng có hạn kì của nó. Có kẻ may mắn thì cạnh kề nhau đến bạc mái đầu. Có kẻ xui rủi, như mình, thì cảm tình lại chẳng kéo dài được bao lâu.
Từ lúc hẹn hò cho đến 3 tháng đầu yêu nhau, lúc nào anh cũng bảo cô ấy: “Em đừng dỗi nữa, anh hiểu hết, anh hiểu em mà”.
Sau 6 tháng yêu nhau, chẳng còn thấy anh dỗ dành tí nào, mà thay vào đó là: “Em vốn đã khó hiểu, lại còn học đâu ra kiểu khó chiều!”
Đến 1 năm yêu nhau, mà thật ra có khi cũng chỉ vừa tầm 5- 10 tháng, cô ấy chưa kịp mở lời anh đã vội vàng cắt ngang: “Thôi, em đừng khiến anh mệt mỏi. Muốn gì thì nói, anh chẳng giỏi kiểu cứ phải đoán để hiểu em nghĩ gì”.
“Em chỉ cần anh tử tế với em một tí ...”
“Tuỳ!”
Vậy đấy.
Tình yêu nào mà chẳng có hạn kì của nó. Có kẻ may mắn thì cạnh kề nhau đến bạc mái đầu. Có kẻ xui rủi, như mình, thì cảm tình lại chẳng kéo dài được bao lâu.
Đâu phải mình sống tệ bạc hay sai phạm gì đâu. Mình cũng say cuồng, cũng nhiệt thành, cũng chân tâm. Để rồi cuối cùng thứ mình nhận về sao chẳng được chút gì gọi là tử tế.
Đôi khi để hiểu người mình yêu đang nghĩ gì, đang thế nào cũng đâu quá phức tạp hay có gì khó khăn.
Thấy mình buồn, chỉ cần chở mình đi ăn.
Thấy mình cằn nhằn, hãy lắng nghe những điều mình đang nói.
Thấy mình mệt mỏi, cứ ngồi cạnh bên ôm mình vào lòng.
Thấy mình bất đồng, thì đợi mình giải bày xong rồi từ từ giải thích.
Đừng thấy mình nhịn nhường rồi tiếp tục công kích. Đừng thấy mình yêu thương rồi dày vò bằng những lặng im. Đừng vì cãi vã đôi chút, đã vội đi tìm người khác, hay quay sang quát nạt mình.
Bởi do tình yêu rất cần những cảm thông. Nên thương nhau phải thấu. Yêu nhau phải hiểu. Bên nhau phải hợp. Có nhau phải cần.
Nếu không đủ tử tế để vì nhau, thì đừng vì tồi tệ mà làm người yêu mình đau...
Khải Vệ/Nguoiduatin