G?ờ th&?grave; ngườ? ta b?ết đến Tuấn là một &oc?rc;ng chủ k?nh doanh khá lớn, một nhà ngoạ? cảm đ&at?lde; trả lạ? t&ec?rc;n cho hàng ngàn l?ệt sĩ hy s?nh khắp dọc dà? đất nước h&?grave;nh chữ S này.
Cuộc đờ? của Tuấn dù thay đổ?, b?ến th?&ec?rc;n khó lường, nhưng để có được những thành c&oc?rc;ng ấy là cả một qu&at?lde;ng đường dà? v&oc?rc; cùng g?an nan. Nh?ều ngườ? gọ? đó là “hành tr&?grave;nh trở về” của Tuấn.
Quyết t&ac?rc;m rứt bỏ ả phù dung
Thoạt nh&?grave;n L&ec?rc; Trung Tuấn (SN 1977) b&ac?rc;y g?ờ, kh&oc?rc;ng a? t?n nổ? cách đ&ac?rc;y khoảng 10 năm, anh là một kẻ ngh?ện ma túy vớ? bảng “thành t&?acute;ch” rạch trờ? rơ? xuống. Mang cả g?a tà? của bố mẹ đ? đổ? lấy thuốc ph?ện, ăn trộm xe đạp g?ữa ban ngày, bảo k&ec?rc; cho đám lưu manh lừa lọc hành khách ở các bến xe, kề dao vào cổ ngườ? đ? đường để cướp của&hell?p; là những v?ệc mà Tuấn đ&at?lde; từng làm trong qu&at?lde;ng đờ? ngh?ện ngập.
L&ec?rc; Trung Tuấn là “độc đ?nh” trong một g?a đ&?grave;nh g?a g?áo, có truyền thống cách mạng. Bố là cán bộ qu&ac?rc;n độ?, một cựu ch?ến b?nh đ&at?lde; từng vào s?nh ra tử suốt ha? cuộc kháng ch?ến chống Pháp và chống Mỹ, từng là PCT Hộ? Cựu ch?ến b?nh thị trấn Hòa Mạc; mẹ là bác sĩ Chủ nh?ệm khoa Sản, Bệnh v?ện Duy T?&ec?rc;n. Tuấn sớm đ&at?lde; được học hành tử tế, nhưng cũng được nu&oc?rc;ng ch?ều chẳng kém a?.
Đua đò? vớ? chúng bạn, ham thử cảm g?ác lạ, năm 1996, Tuấn đ&at?lde; mắc qu&at?lde;ng đờ? thanh n?&ec?rc;n thơ thớ? của m&?grave;nh vào “nàng t?&ec?rc;n n&ac?rc;u”, để rồ?, từ một s?nh v?&ec?rc;n của Trường Cao đẳng Quản trị k?nh doanh, một lớp trưởng, Tuấn trở thành kẻ ngh?ện ngập b&ec?rc; tha hạng nhất tr&ec?rc;n đờ?.
Để có t?ền hút thuốc ph?ện, Tuấn lừa dố? bố mẹ hết lần này đến lần khác bằng các khoản học ph&?acute;, học th&ec?rc;m, quỹ lớp&hell?p; Kh? bị bố mẹ phát h?ện, Tuấn bỏ học, bỏ nhà đ? lang thang k?ếm t?ền hút thuốc ph?ện, h&?acute;t hero?n, ch&?acute;ch ma túy bằng cách hòa m&?grave;nh vào đám lưu manh, đánh bạn vớ? trộm cắp, lừa lọc.
Có lần, bố mẹ gử? Tuấn l&ec?rc;n nhà ngườ? cậu của Tuấn ở Y&ec?rc;n Bá? mong tránh xa lũ bạn ngh?ện ngập cùng qu&ec?rc;, dễ bề ca? ngh?ện hơn. Thế nhưng, vừa xuống khỏ? xe khách, cá? mù? h&oc?rc;? hám đặc trưng v&?grave; &?acute;t tắm, da tá?, m&oc?rc;? th&ac?rc;m, cơ thể t?ều tụy do thuốc ph?ện đ&at?lde; g?úp Tuấn “bắt sóng” rất nhanh vớ? một con ngh?ện khác đang ngồ? quán nước. Hắn rủ Tuấn đ? vận chuyển gỗ lậu để k?ếm t?ền hút ch&?acute;ch.
Ngồ? tr&ec?rc;n toa tàu chở gỗ, kh? đến chặng, thấy ngườ? đứng đợ?, Tuấn phả? lao những khúc gỗ lớn xuống trong kh? đoàn tàu vẫn chạy vun vút như t&ec?rc;n. Chỉ một lần quá tay, ngườ? sẽ bay theo khúc gỗ mà mất mạng, nát nhừ. Làm được một chuyến, Tuấn quyết bỏ cá? c&oc?rc;ng v?ệc đổ? mạng sống để k?ếm thuốc ph?ện ấy. Ở cùng ngườ? cậu ruột, bị quản lý hết sức chặt chẽ, ngườ? nhà lúc nào cũng kè kè b&ec?rc;n cạnh thế mà Tuấn vẫn trốn đ? t&?grave;m thuốc ph?ện. Ha? năm ròng r&at?lde; vẫn kh&oc?rc;ng thoát nổ? sự ch? phố? của thuốc ph?ện, Tuấn lạ? trở về qu&ec?rc; vớ? bố mẹ.
Lần này trở về, g?a đ&?grave;nh x&?acute;ch ch&ac?rc;n rồ? vứt bỏ ch&?grave;a khóa, khóa trá? cửa “nhốt” Tuấn ở trong phòng k&?acute;n, ăn uống phục vụ tận nơ?. Tuấn cũng đ&at?lde; tự quyết t&ac?rc;m rứt bỏ thứ thuốc độc k?a nh?ều lần; nhưng mỗ? lần đó? thuốc, chẳng b?ết lấy đ&ac?rc;u ra sức mạnh mà Tuấn phá x&?acute;ch, phá khóa rồ? l&ec?rc; cả đoạn x&?acute;ch dà? vẫn còn vướng ở ch&ac?rc;n, chạy l&ec?rc;n tận Phú Xuy&ec?rc;n đ? t&?grave;m thuốc. Bố mẹ, g?a đ&?grave;nh lạ? nháo nhác đ? t&?grave;m, xóm làng lắc đầu bảo: “Mấy thằng ngh?ện nó mang nhau đ? rồ?, còn cả x&?acute;ch ở ch&ac?rc;n”.
Ha? th&ac?rc;n g?à đau khổ lạ? tuyệt vọng quay về chờ đợ? Tuấn mỏ? mòn trong căn nhà có cá? cửa đ&at?lde; bị tháo chốt. Rồ? Tuấn trốn l&ec?rc;n G?áp Bát (Hà Nộ?), đ? theo g?ớ? g?ang hồ móc tú?, “x?n đểu”, cưỡng đoạt tà? sản của hành khách vớ? cá? b?ệt danh “Tuấn Văn Đ?ển” nổ? t?ếng. Nhưng “hành nghề” kh&oc?rc;ng bao l&ac?rc;u, sau mỗ? lần thỏa m&at?lde;n cơn thèm thuốc bằng t?ền ăn cắp ăn trộm, thậm ch&?acute; cướp của đánh ngườ?, Tuấn cảm thấy nhục nh&at?lde; v&oc?rc; cùng, bưng mặt khóc, những g?ọt nước mắt mang sự khao khát hoàn lương.
Một lần, Tuấn “ngh?ện” lang thang qua một trường t?ểu học, thấy c&oc?rc; bé khoảng 9 tuổ? đ? ch?ếc xe đạp mớ?, lạ? đeo một sợ? d&ac?rc;y chuyền rất đẹp, hắn nảy s?nh ý định cướp. Tuấn phục k&?acute;ch ở nơ? vắng ngườ? rồ? kề dao vào cổ c&oc?rc; bé làm c&oc?rc; bé hoảng sợ, ánh mắt trẻ thơ thất thần, m?ệng k&ec?rc;u ú ớ.
Ch&?acute;nh ánh mắt hốt hoảng đến tột độ, tha th?ết van lơn của đứa trẻ ấy đ&at?lde; kh?ến Tuấn bừng tỉnh, Tuấn đ&at?lde; bu&oc?rc;ng tay. Nhớ lạ? g?&ac?rc;y phút ấy, Tuấn kể: “Kh? t&oc?rc;? g&?acute; dao vào cổ đứa bé, đ&oc?rc;? mắt của nó hoảng hốt khủng kh?ếp. T&oc?rc;? nhớ đến đứa cháu m&?grave;nh cũng bằng cá? tuổ? ấy, nhớ đ&oc?rc;? mắt trong trẻo của nó và kh&oc?rc;ng thể xuống tay nữa”.
Sau những lần lương t&ac?rc;m trỗ? dậy mạnh mẽ, Tuấn đ&at?lde; quyết t&ac?rc;m ca? ngh?ện để trở lạ? cuộc đờ? của một ngườ? lương th?ện. Năm 1999, Tuấn tự nguyện vào Trung t&ac?rc;m ca? ngh?ện ma túy Hòa B&?grave;nh, quyết từ bỏ thứ chất độc gh&ec?rc; ngườ? k?a.
Khát vọng trở về của Tuấn lớn đến mức, những ngày cuố? cùng ở Trung t&ac?rc;m ca? ngh?ện Hòa B&?grave;nh, ngay cả trong g?ấc mơ, Tuấn thấy m&?grave;nh bị thằng bạn ngh?ện kéo đ?, đè ra t?&ec?rc;m chất trắng đục vào tay m&?grave;nh, Tuấn k&ec?rc;u l&ec?rc;n thảm th?ết: “Cứu t&oc?rc;? vớ?, cứu t&oc?rc;?, t&oc?rc;? muốn làm ngườ?”.
Đó là những đ&ec?rc;m k?nh hoàng trong đờ? Tuấn. Bừng tỉnh sau cơn mơ dữ, mồ h&oc?rc;? đầm đ&?grave;a, nh&?grave;n thấy hàng chục con ngườ? vẫn đang say ngủ, Tuấn mớ? rưng rức khóc trong sung sướng nhận ra đó chỉ là một g?ấc mơ. Sáng h&oc?rc;m sau, anh rể đến đón Tuấn về nhà, ngồ? sau xe, Tuấn muốn &oc?rc;m chầm lấy anh, muốn nó? lờ? x?n lỗ?.
Cũng đ&at?lde; nh?ều lần, Tuấn suýt nữa lạ? bị “ả phù dung” m&ec?rc; hoặc. Trong g?&ac?rc;y phút yếu lòng, dễ sa ng&at?lde; nhất th&?grave; h&?grave;nh ảnh ngườ? cậu đ&at?lde; hy s?nh anh dũng trong ch?ến tranh, h&?grave;nh ảnh ngườ? bố đang mò mẫm bắt cua, h&?grave;nh ảnh ngườ? mẹ ng&at?lde; sụp xuống đất kh? Tuấn bỏ đ? đ&at?lde; ùa về g?úp cho anh dũng cảm ném bỏ ch?ếc x?lanh chứa ma túy đang chuẩn bị cắm phập vào tay m&?grave;nh. Cũng có lần rơ? vào trạng thá? tuyệt vọng, Tuấn đ&at?lde; tự vẫn để kết l?ễu cuộc đờ? m&?grave;nh. Nhưng Tuấn đ&at?lde; sống sót như một phép màu nh?ệm. Có thể, n?ềm khát sống từ s&ac?rc;u thẳm t&ac?rc;m hồn anh đ&at?lde; n&?acute;u kéo anh lạ? vớ? cuộc đờ?.
&Oc?rc;ng Đoàn Văn Dũng (SN 1959 - ảnh) - đ&at?lde; gần 20 năm làm c&oc?rc;ng an thị trấn, trong đó có đến hơn chục năm làm Trưởng C&oc?rc;ng an thị trấn Hòa Mạc, huyện Duy T?&ec?rc;n, tỉnh Hà Nam - là ngườ? rất t&ac?rc;m huyết vớ? những mảnh đờ? lầm lỡ như Tuấn. D&ot?lde;? theo cuộc đờ? Tuấn cả những lần Tuấn l&ec?rc;n cơn thèm thuốc, kh&oc?rc;ng có t?ền, đ? ăn cắp ăn trộm, g&ac?rc;y ra nh?ều vụ đánh nhau to, &oc?rc;ng Dũng cũng từng “bắt tận tay, day tận trán” Tuấn . Rất nh?ều lần &oc?rc;ng cất c&oc?rc;ng vào tận hang ổ của những con ngh?ện đang hút ch&?acute;ch, “xách cổ” Tuấn về, rồ? ra sức can ngăn, khuy&ec?rc;n nhủ, hy vọng có một ngày Tuấn sẽ “quay đầu là bờ”. Chứng k?ến sự trở về đầy ngoạn mục và cuộc sống thành đạt của Tuấn h?ện tạ?, &oc?rc;ng Dũng v&oc?rc; cùng xúc động, &oc?rc;ng trực t?ếp t&ac?rc;m sự vớ? chúng t&oc?rc;?: “Mỗ? lần bắt được, Tuấn lạ? van nà? t&oc?rc;?. T&oc?rc;? nhớ lần cuố? cùng th&?grave; Tuấn nó? là: Em x?n anh nốt lần này, em hứa vớ? anh là em sẽ ca?. T&oc?rc;? bảo Tuấn: Th&oc?rc;? được rồ?, anh t?n em. Thực sự là t&oc?rc;? t?n tưởng Tuấn làm được, n&ec?rc;n t&oc?rc;? chấp nhận k?&ec?rc;n tr&?grave; khuy&ec?rc;n răn, bảo ban em để nó ca? ngh?ện ma túy. Tuấn có được những thành c&oc?rc;ng như h&oc?rc;m nay, cá nh&ac?rc;n t&oc?rc;? cũng thấy hết sức tự hào!”. Theo Laodong.com.vn |