Nhập thông tin
  • Lỗi: Email không hợp lệ

Thông báo

Gửi bình luận thành công

Đóng
Thông báo

Gửi liên hệ thành công

Đóng
Đóng

Cảm phục người thầy tật nguyền viết chữ đẹp như vẽ bằng miệng

(DS&PL) -

Sức khỏe yếu, cả chân và tay đều không thể sử dụng do căn bệnh thoái hoá cơ quái ác, nhưng người thầy vẫn kiên trì với sự nghiệp dạy học miễn phí.

Sức khỏe yếu, cả chân và tay đều không thể sử dụng do căn bệnh thoái hoá cơ quái ác, nhưng người thầy ấy vẫn kiên trì với sự nghiệp dạy học miễn phí.

Anh Phùng Văn Trường (sinh năm 1979, thôn Nhân Lý, xã Nam Phương Tiến, huyện Chương Mỹ, Hà Nội) đã trải qua vô vàn khó khăn để có thể trở thành một người thầy luyện chữ viết đẹp cho học sinh như hiện nay.

Tật nguyền từ bé do căn bệnh quái ác

Khi mới sinh ra, anh Trường cũng khoẻ mạnh như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Thế nhưng niềm vui chẳng được bao lâu thì bạo bệnh ập đến, cả tuổi thơ của anh là những chuỗi ngày đau đớn tự ti khi chân tay ngày càng co quắp, yếu dần không thể đi lại được.

Căn bệnh quái ác đã khiến thầy Trường bị liệt hết tay chân, sức khỏe yếu phải ngồi xe lăn từ nhỏ. Ảnh: Trí thức trẻ

Qua các đợt thăm khám, anh Trường được xác định bị căn bệnh thoái hoá cơ, bệnh tình ngày một nặng khiến anh từ một đứa trẻ khoẻ mạnh trở thành một đứa trẻ tật nguyền.

Đến tuổi đi học, muốn Trường cũng được biết mặt cái chữ con số, bố anh cũng con cho đi học. Thế nhưng, bàn tay không cầm được bút, việc học trở nên khó khăn. Bố anh đã phải kẹp bàn tay anh lại tập viết.

"Năm 1985, tôi được gia đình đưa ra Hà Nội mổ và có thể đi tập tễnh rồi chống nạng tự đi học. Những ngày không đi được, tôi nhờ người thân hay bạn bè chở giúp"- thầy Trường chia sẻ.

Theo đuổi "con chữ" đến năm lớp 8, anh Trường buộc phải bỏ dở việc học hành vì đôi tay đã co cứng không thể cầm bút và sức khoẻ đã giảm sút nhiều, đôi chân cũng không thể bước đi dù có nạng gỗ.

Chán nản, anh sống tách biệt với mọi người và đã từng có ý định tự sát để bố mẹ đỡ khổ. Không muốn để con buồn bã, hàng ngày, bố anh Trường đều cõng con ra đầu làng chơi với mọi người.

"Vì không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình nên khi trưởng thành, tôi đã xin bố mẹ làm nhà ngoài mặt đường bán hàng kiếm sống. Có những lúc, khách mua hàng chịu nhưng tôi không ghi chép được vào sổ nợ. Lúc ấy tôi nghĩ, thầy giáo Nguyễn Ngọc Ký có chân để quặp bút viết, còn tôi đến cả chân cũng không đứng được, giờ muốn viết chỉ có cách dùng miệng" – anh Trường chia sẻ.

Thầy Trường kiên nhẫn "cắn bút" học viết chữ cho đẹp.

Thời gian đầu do chưa quen, Trường thường bị cây bút đâm thẳng vào họng thậm chí cắn chảy máu môi nhưng chưa bao giờ cậu bé ấy nghĩ mình sẽ bỏ cuộc.

"Sau thời gian tập luyện thì tôi dùng răng hàm để làm điểm tựa cho cây bút, răng cửa sẽ giữ bút thật chặt như những ngón tay còn cổ di chuyển nét bút. Nghĩ tưởng chừng như đơn giản nhưng phải mất nhiều tháng trời tôi mới viết được hình thù con chữ", anh Trường cho biết.

Khi đã viết được chữ bằng miệng, anh Trường vẫn chưa hài lòng mà tiếp tục luyện chữ. Nghĩ về bản thân mình, anh lại càng muốn tập luyện chữ thật đẹp để sau này có thể dạy lại được cho nhiều đứa trẻ khác.

Sống có ích cho gia đình và xã hội cho đến giờ phút cuối

Khoảng 10 năm trở lại đây, anh đã mở lớp dạy học miễn phí cho những trẻ em nghèo quanh khu vực với mong muốn mọi đứa trẻ sẽ đều được học "con chữ". Vào những đợt nghỉ hè, "lớp thầy Trường" có tới hơn 40 em học sinh đến theo học và đọc sách.

Thầy Trường bắt đầu việc dạy học miễn phí cho học sinh từ 10 năm nay. Ảnh: Tổ quốc

"Tôi dạy không có giáo trình chuyên nghiệp như các giáo viên có bằng cấp mà tôi dạy những kiến thức cơ bản mà các em cần. Tôi thường tiếp xúc với các em như người thân trong gia đình nên tôi hiểu rất rõ tính cách và khả năng của từng em trong lớp do vậy mình cũng hiểu các em đang thiếu gì và phải học thêm những gì để dạy các em", anh Trường chia sẻ.

Ban đầu lớp học của anh Trường cũng chỉ có vài cháu được bố mẹ gửi đến để bớt ham chơi nhưng dần dần, phụ huynh đến nhờ ngày nhiều và số lượng các em theo học cứ tăng dần mỗi lúc một đông hơn.

"Ban đầu tôi dạy miễn phí nhưng sau đó bố mẹ các em cùng nhau đóng góp 100.000 đồng/tháng để mình có tiền trang trải cuộc sống. Dù được mọi người gọi bằng thầy những tôi chưa bao giờ dám nhận. Với tôi, hạnh phúc lớn nhất là hàng ngày được truyền đạt kiến thức, những nét chữ cho các em nhỏ" – thầy Trường nói.

Tủ sách Hallo World là nơi mang đến tri thức và ước mơ cho học sinh nghèo.

Ngoài việc dạy học, dạy viết cho các em học sinh, anh Trường còn vận động được hơn 3.000 đầu sách để mở dự án thư viện cộng đồng Hallo World (Xin chào thế giới) – Tủ sách ước mơ ngay tại nhà, tạo điều kiện cho các em học sinh đến đọc sách hoặc mượn về nhà đọc miễn phí.

Trong dịp Tết Nguyên Đán năm nay, anh Trường cũng đã vận động và mở một chương trình mang tên "Tết đón yêu thương".

Trong đó, các em học sinh đã được tổ chức gói bánh, thi chấm điểm rồi mang những chiếc bánh chưng và các phần quà Tết nho nhỏ để tặng những gia đình có hoàn cảnh khó khăn trong khu vực. Đồng thời mỗi em học sinh nghèo cũng có một phần quà nho nhỏ trong ngày Tết.

Thầy Trường vận động mọi người quyên góp, tặng bánh chưng cho học sinh nghèo đón Tết.

"Cũng còn nhiều mảnh đời bất hạnh hơn tôi, nhiều người không có nhà để về, không có chỗ che mưa che nắng. Mỗi năm cứ dịp Tết đến, tôi ước ai cũng có bánh chưng, nếu mọi người đều chung tay hỗ trợ những mảnh đời bất hạnh thì sẽ tốt hơn rất nhiều", anh Trường nói.

Do cũng là một người phải đối diện với nghịch cảnh, bạo bệnh nên người thầy ấy rất thấu hiểu những mảnh đời khó khăn như mình. Đến hiện tại khi cảm thấy cơ thể yếu dần, anh Trường chỉ còn mong ước sẽ được đăng ký để hiến tạng cho y học.

"Tôi cũng là một người bất hạnh, cuộc đời tôi có khi cũng ngắn ngủi thôi. Năm nay đã ngoài 40 tuổi rồi, cảm thấy sức khoẻ mình kém đi, không biết nay mai thế nào nữa. Tôi có một ước nguyện được đăng ký hiến tạng cho y học để mình được mang lại một điều nhỏ nhoi nào đó cho đời, cho những mảnh đời bất hạnh như mình.

Mình mất đi thì cũng chỉ là cát bụi, thân thể tôi nó cũng như cái áo rách nhưng nếu còn được "mảnh vải" nào lành lặn thì mình mong được vá vào cái áo nào rách hơn.

Sức khoẻ tôi cũng không thể đi được, mong muốn các tổ chức có chức năng có thể đến đây để giúp tôi được đăng ký ước nguyện của mình để trước khi tôi mất đi có thể được đăng ký", anh Trường tâm sự.

Gia đình nhỏ hạnh phúc của người thầy giáo tật nguyền.

Dù phải đối diện với nghịch cảnh khó khăn với đôi tay, chân không lành lặn nhưng bù lại anh Trường có cái đầu luôn minh mẫn, nhân hậu. Anh cũng vô cùng hài lòng với gia đình của mình khi có một người vợ lành lặn, một người con khoẻ mạnh khôi ngô, ngoan ngoãn.

Minh Khôi (T/h)

Tin nổi bật